[Ngắn] Chủ quán và Nhà thiết kế – S ~ T

Bình Quả Thụ Thụ Thụ | Yingie

S.

Cho nên, đó là tỏ tình… đúng không?

Sau hôm ấy, trước cửa Trung tâm Triển lãm, Nhà thiết kế nói vậy với Chủ quán xong,

Anh không đề cập đến chuyện đó nữa,

Thậm chí tối đến vào quán cà phê, cũng không khác gì bình thường.

Chủ quán oán hận nghĩ, người này thật là đáng ghét,

Chỉ bỏ lại một câu mập mà mập mờ,

Làm hại y vắt hết óc nghĩ xem câu đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Không phải như vậy chứ,

Y cũng không phải bé gái mười bảy, mười tám tuổi, chơi trò anh đoán, em đoán, chúng ta cùng đoán với người yêu,

Tình cảm của người trưởng thành, chẳng lẽ không phải là ngắn gọn mà nhanh chóng sao?

Tối đến, khi Nhà thiết kế đi vào quán cà phê rồi ngồi xuống chỗ ngồi độc quyền, chuẩn bị làm việc như thường lệ,

Chủ quán trực tiếp ngồi xuống đối diện anh.

Y cố nghiêm túc: Tôi làm xong hết việc của mình rồi… Hay là… Chúng ta tâm sự một chút đi.

Nhà thiết kế đóng tài liệu lại, mặc dù có chút bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười: Được thôi, cậu muốn nói chuyện gì nào?

Chủ quán nghĩ nghĩ, nói: Vì sao anh lại thích chỗ này thế?

Nhà thiết kế: Bởi vì từ chỗ này đến phía trước nhất, là một khoảng cách rất an toàn.

An toàn?

An toàn cái gì cơ?

Vì cách xa y, nên an toàn?

Nhà thiết kế như nhìn thấu suy nghĩ của Chủ quán, ho nhẹ một tiếng: Xa phía trước nhất sẽ quan sát dễ hơn.

Chủ quán càng thêm khó hiểu: Quan sát? Anh muốn quan sát cái gì?

Nhà thiết kế cúi đầu cười: Quan sát thứ — mình thích.

Chủ quán bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nong nóng.

Nhà thiết kế hỏi tiếp: Cậu thì sao, cậu thích cái gì?

Chủ quán ngay lập tức trả lời: Tiền. Nó mới là thứ an toàn nhất.

Nhà thiết kế ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Chủ quán có chút bất đắc dĩ: Rốt cuộc là anh đồng ý hay là không đồng ý hả?

Nhà thiết kế không đáp, chỉ hỏi tiếp: Hôm nay cậu có chuyện gì không?

Chủ quán nhìn người trước mặt, thực ra, y rất muốn hỏi thẳng một câu:

Anh có thích tôi không? Nếu thích, trùng hợp thật, tôi cũng thích anh.

Nhưng y không nói thành lời được.

Thành thực mà nói thẳng tình cảm của mình ra miệng, dường như y đã mất đi cái thứ dũng khí đó lâu lắm rồi.

Chủ quán lắc đầu.

Nhà thiết kế: Nếu cậu không có việc gì, thì thực ra tôi có chút việc.

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: Ngày mốt tôi có vài người bạn đến chơi, chúng ta cùng đi ăn tối nhé!

Chủ quán sửng sốt một chút, thốt ra: Gặp phụ huynh?

Nhà thiết kế nhịn không được mỉm cười.

Mặt Chủ quán đỏ lên: Không phải, thật ra tôi muốn nói, được ăn cơm chùa, tôi rất vui.

Kết quả là trò chuyện cả tối, Chủ quán vẫn chưa có được đáp án y muốn.

Mà có lẽ, rốt cuộc thì y muốn đáp án gì,

Chính y cũng không rõ nữa.

T.

Thực ra ngày đó Chủ quán thuận miệng nói ra câu “gặp phụ huynh” thật ra cũng không sai.

Nhà thiết kế đích thực ôm chút tâm tư như thế.

Tuy rằng quan hệ của hai người thậm chí còn chưa rõ ràng hẳn,

Nhưng Nhà thiết kế vẫn không nhịn được, thừa dịp đám bạn đến thăm,

Dẫn y đi gặp bọn họ một lần.

Toàn là bạn tốt nhiều năm rồi, luôn ăn ý với nhau.

Theo phương diện nào đó mà nói,

Đây thực ra là một loại tán thành.

Tuy rằng, khi Nhà thiết kế giới thiệu Chủ quán với bạn mình, chỉ nói: Bạn tớ.

Bạn tớ.

Chủ quán nghĩ, đây là một đáp án có ý nghĩa.

Không khí trên bàn cơm vẫn rất sôi nổi,

Bạn bè của Nhà thiết kế đều là những người tính tình sảng khoái,

Mới uống vài ly, đã bắt đầu hô anh hô chú với Chủ quán.

Nhưng Chủ quán để ý thấy,

Trong đó có một người tên là Nghiêm Mục, hình như không thích y lắm.

Cả tối anh ta chưa nói nổi mấy câu,

Nhưng chỉ cần vừa mở miệng một cái, không khí trên bàn cơm sẽ biến thành là lạ, giống như hiện tại —

Đồng hồ đeo tay của cậu đâu?

Cả bàn ăn vừa mới còn rất náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh trở lại,

Nhà thiết kế thản nhiên nói: Nó đang ở nơi nó nên ở.

Nghiêm mục cười, không nói gì.

Chủ quán nhất thời có cảm giác không nói nên lời.

Ở một vài thời điểm nào đó, con người luôn rất nhạy cảm.

Mấy chữ bình thường, không có gì lạ, nhưng Chủ quán lại nghe ra một chút không giống.

Y nhìn không được trộm nhìn thoáng qua Nhà thiết kế ở bên cạnh,

Người kia đang chuyên tâm phân cao thấp với một cái xương đùi dê.

Miếng xương có hơi lớn, hình như anh không biết nên đặt miệng thế nào,

Thử vài lần, không khống chế được, đành phải cạo sạch sẽ thịt trên xương xuống,

Sau đó có chút buồn bực đặt nó sang một bên.

Chủ quán phụt một cái bật cười,

Một Nhà thiết kế như vậy, vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy.

Nhưng hậu quả của việc ăn không chú ý chính là Chủ quán không cẩn thận làm đổ ly rượu, rượu đổ hết vào người,

Y đành phải vào toilet lau qua.

Kết quả khi quay lại, lại chỉ thấy Nghiêm Mục đang khoanh tay, dựa tay nắm cửa.

Nghiêm Mục thấy y, huýt sáo một cái, nói: Đồng hồ đeo tay của cậu đẹp lắm.

Chủ quán dừng bước, yên lặng nhìn anh ta, không nói gì.

Nghiêm Mục ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: Thế nào, cậu ấy không tồi đúng không. Nhìn qua thì nghiêm túc, thực ra rất tốt —

Đôi mắt anh ta hơi rũ xuống, giọng nói cũng nhẹ đi: Dịu dàng, cẩn thận, khi cười lên nhìn đẹp vô cùng, có phải hay không?

Thì sao, anh muốn nói cái gì?

Giọng Chủ quán có chút lạnh.

Nghiêm Mục nhún nhún vai: Không có gì, chỉ là cảm khái chút thôi mà. Đúng rồi, bây giờ cậu ấy còn tăng ca làm việc buổi tối không? Thế nào cũng thấy —

Chủ quán ngắt lời anh ta: Nói thực, anh ấy như thế nào, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Hơn nữa, tôi thật sự không có hứng thú với mấy lời anh nói, vì sao anh không tìm một người khác đến nghe?

Nghiêm Mục: Vội cái gì, tôi còn chưa nói xong cơ mà. Thế nào cũng thấy, không ai có thể cự tuyệt cậu ấy, cho dù là phụ nữ, hay là — đàn ông. Cậu nói thế nào?

Cách —

Cửa mở, Nhà thiết kế kinh ngạc đứng ở cửa: Hai người đứng đây làm gì thế? Tôi đang muốn đi lấy thêm rượu.

Nghiêm Mục cười cười: Không có gì, đang nói chuyện về cậu thôi.

Nhà thiết kế cũng cười, nhìn Chủ quán: Thật à? Nói gì vậy?

Chủ quán không nói gì.

Không biết tại sao, vẻ mặt tươi cười của Nhà thiết kế khiến y có chút bực bội.

Một màn vừa rồi cực kì giống cảnh tượng người yêu cũ với người yêu mới tranh giành tình nhân thường xuất hiện trong tiểu thuyết.

Nhưng mà, dựa vào cái gì cơ chứ?

Nghiêm Mục có phải người yêu cũ hay không y không biết,

Nhưng y thì sao, y là người yêu mới sao?

Trừ bỏ cái câu tỏ tình mập mập mờ mờ lần ấy,

Giữa bọn họ không còn bất kì hứa hẹn hay cái gì khác giống như những đôi tình nhân nên có.

Nếu như vậy, dựa vào cái gì y phải đứng đây nghe những thứ y không muốn nghe?

Một màn đối thoại khiến người ta chẳng vui nổi này, đều vì cái người trước mặt này,

Vậy mà anh ta lại làm bộ như không biết cái gì hết.

Dựa vào cái gì?

Nghĩ đến đây, Chủ quán đẩy mạnh người trước mặt vào trong gian phòng,

Nhà thiết kế bị bất ngờ, không kịp đề phòng, bị y đẩy sát vào tường.

Chủ quán đang tức giận.

Nhà thiết kế đã nhìn ra, nhưng anh không rõ vì sao.

Cậu —

Chủ quán cáu kỉnh ngắt lời anh: Anh còn nhớ hôm qua anh đã nói gì không?

Hôm qua, Nhà thiết kế vẫn đến quán cà phê như bình thường, hai người chỉ tán gẫu mấy câu, không có gì đặc biệt.

Nhà thiết kế có chút hoang mang: Tôi đã nói cái gì?

Anh chưa nói gì cả, đương nhiên Chủ quán nhớ rất rõ.

Nhưng chỉ là y đột nhiên nghĩ đến, anh đã từng nói gì đó,

Không phải hôm qua, thì là hôm kia, hôm kìa, hoặc là một ngày nào đó trước kia.

Nói tóm lại là đáng ra phải có một ngày, anh ấy đã nói gì đó.

Nhưng thật ra, cho dù là ngày ấy, anh ấy cũng chưa nói gì.

Chủ quán có chút tuyệt vọng nhìn Nhà thiết kế.

Không biết có phải là do tác dụng của cồn hay không, đầu óc y giờ này có chút hỗn loạn:

Không hỏi ra được, cũng không có được đáp án.

Y chỉ nhìn thấy môi Nhà thiết kế hơi mở ra, dường như muốn nói gì.

Lúc này, anh sẽ nói những gì?

Y có chút sợ hãi.

Nếu thế, đừng nói nữa thì hơn.

Trái tim Chủ quán khẽ rung, hung hăng hôn lên môi của Nhà thiết kế.

Nhà thiết kế bị hành động của y dọa sợ.

Cả người anh cứng ngắc, chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Chủ quán đang quanh quẩn bên môi mình,

Đầu lưỡi y cẩn thận thăm dò, mang theo một chút hương rượu, khiến cho anh nhịn không được muốn nếm thử.

Nhà thiết kế cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra,

Một tiếng thở dài rất nhỏ phát ra từ trong cổ họng anh,

Sau đó anh vươn hai tay ra ôm chặt lấy Chủ quán, giành lại thế chủ động,

Quấn lấy đầu lưỡi của Chủ quán, dây dưa.

Tất cả đám người đang ngồi trong phòng đều bị hành động của hai người làm chấn động.

Nghiêm Mục đứng ở cửa nhìn một màn này, không nói được một lời.

Qua một lúc lâu, cuối cùng hai người Chủ quán và Nhà thiết kế mới dừng lại,

Hai người mặt đối mặt, chóp mũi kề chóp mũi.

Nhà thiết kế khẽ cười, nói:

Anh vừa nhớ ra hôm qua anh nói cái gì, anh nói —

Chủ quán thở hổn hển, hơi nghiêng mặt đi, không dám nhìn anh.

Nhà thiết kế vỗ nhẹ lên má y, bắt y nhìn vào mắt mình:

Anh thích em, xin em hãy ở bên anh.

_____

* Đại khải món mấy người đó ăn như thế này này

20110808092824130

_____

Không biết mọi người có để ý hay không, Nghiêm Mục này chính là nhân vật Nghiêm Mục trong “A Nhiên” mà tớ từng edit. (╬ ̄皿 ̄) Trong bộ đó, ngoài thương A Nhiên, cũng khá thương anh Nghiêm Mục. Thế mà sang bộ này mới biết bộ mặt thật của anh =.= Thấy ghét!!!!! *sụt sịt* Thương A Nhiên của tôi quá ;A;

Xì-poi: Bị từ chối ~ Họp ~ “Tử Vi, nàng…”

10 thoughts on “[Ngắn] Chủ quán và Nhà thiết kế – S ~ T

  1. Aaaaa ~ phải Nghiêm Mục đó thật không vậyyy? Khác nhau quá, Nghiêm Mục kia rất dịu dàng mà =A=

    @Zeno: hiu hiu, tui biết mà, là Chủ quán chủ động đó >/////<

  2. Nghiêm Mục: Vội cái gì, tôi còn chưa nói xong cơ mà. Thế nào cũng thấy, không ai có thể cự tuyệt cậu ấy, cho dù là phụ nữa, hay là — đàn ông. Cậu nói thế nào? -> phụ nữ

    ợ___ợ Sao lại thế!!! Mình là mình thích bạn A Nhiên nhất đó! Sao giờ lại thành ra thế này *ngồi góc tường cắn khăn*

Leave a reply to hanjaeyoon Cancel reply